Edit: Luna
Chương 93: Kiểu trừng phạt khác
“Nhưng ta đã nghĩ nuôi dưỡng nàng thành tiểu trư, làm sao bây giờ?”
Nhìn Tiền Tiểu Nhạc chưa viết xong kế hoạch, đại khái cũng biết các nàng muốn thế nào, chủ ngoài (Luna: ý Cẩn ca là Nhạc tỷ muốn làm bà chủ bên ngoài đó), nói cách khác phải cả ngày ở ngoài cùng người khác giao tiếp, hắn cũng không nghĩ đến nương tử nhà mình cả ngày bị người nhìn chằm chằm.
“Tiểu trư cũng phải đi ra ngoài tản bộ chứ, bằng không tiểu trư rất nhanh sẽ biến thành phì trư (phì: béo, ú)
Tiền Tiểu Nhạc cố gắng, vì thực hiện công việc tự do, tiểu trư liền biến thành tiểu trư đi, tiểu nữ tử có thể khuất phục cũng có thể khom lưng.
“Nàng rất gầy”
Đông Phương Cẩn vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bồi bổ lâu như vậy, vẫn là không có da thịt, thực làm cho hắn lo lắng a!
“Chàng xem, eo ta cũng thô rồi.”
Tiền Tiểu Nhạc kéo bàn tay to của hắn, xoa eo của mình, đôi mắt trợt lên hàm chứa lên án, giống như đang nói, đều là tại chàng, ta béo đều là chàng sai.
Mỗi ngày bị hắn bắt ăn, thời gian chưa được bao lâu, eo đều to hơn một vòng thịt.
Nào có được mệnh trư tốt như vậy, mỗi ngày bồi bổ dược liệu trân quý, bị chủ nhân sủng, mới to mất một vòng thịt, nếu thật sự muốn bán theo cân, chỉ sợ vốn ban đầu không có trở lại a.
Nàng, trong lòng hắn là tiểu trư vô giá.
Đông Phương Cẩn chịu đựng đáy mắt tràn ra ý cười, còn thật sự ở bên hông sờ soạng một lần, bên trên phần eo là vị trí tốt nhất đương nhiên không có buông tha, chính là cái kia cách lớp vải mặc truyền tới nhiệt khí, khiến cho người Tiền Tiểu Nhạc một trận tê dại, nhìn hắn vẻ mặt còn chăm chú, vì thế Tiền đại mỹ nữa khắc sâu vì tư tưởng tà ác của chính mình mà cảm thấy hổ thẹn, ở trong lòng yên lặng nhớ kỹ, sắc tức là không, không tức là sắc.
Không biết là ai nói, nam nhân chăm chú làm việc kia là đẹp trai nhất.
Theo tin tức của Đông Phương Thủy Thủy, Đông Phương Cẩn mỗi khi đến trăng rằm đều đi đến y dược quán khám bệnh hai ngày, từ lúc trước lúc đấy một ngày một đêm sẽ có người bên ngoài xếp hàng, hơn nữa phần lớn đều là các cô nương, không có bệnh nhưng ở bên cạnh xem bộ dáng hắn thay người khác xem bệnh, đều làm cho các cô nương mê đắm.
Ân, hiện tại nàng tin, nếu tiếp tục đi xuống, nàng cũng sẽ hôn mê.
Đông Phương Cẩn nghe theo ý của Tiền Tiểu Nhạc, vẻ mặt còn thật sự kiểm tra có phải thịt to hay không, thực tế cũng đã bất động thanh sắc ăn đậu hũ rất lâu, trước khi nàng sắp ngất, đưa ra kết luận, “Không có”.
“… A?” Rốt cuộc đã xong, Tiền Tiểu Nhạc thở ra, không có việc gì còn bày ra bộ dáng đẹp trai ấy làm chi.
“Ta nghĩ, ta vừa mới không có kiểm tra kỹ”
Cho nàng thời gian thở, Đông Phương Cẩn lại thật sự nói, một đôi mắt trạm lam tập trung nhìn nàng, lại tiến hành xem tiểu trư có phải to thêm một vòng thịt hay không.
Trên bàn học, sách học đã bị đẩy ra, trên bàn học gỗ thượng hạng đỏ chót, tiểu mỹ nhân nửa nằm, như đóa hoa sen tinh khiết, Mẫu Đơn xinh đẹp, bông sen quyến rũ.
Giai nhân như vậy, là thê tử hắn a!
Buông mái tóc dài của nàng xuống, tóc đen không kiêu ngạo, không nhuộm đẫm, chính là lẳng lặng rô ở phía sau chủ nhân xinh đẹp của nó.
Nàng trước kia đối với văn học cổ đại cũng cảm thấy có hứng thú một thời gian, từ xưa có một tập tục tình yêu, nữ tử cổ đại, sau khi thành thân, chỉ có trượng phụ mới có khả năng tháo búi tóc của thê tử, bày tỏ tình yêu vĩnh viễn sánh cùng đất trời.
Tiền Tiểu Nhạc cảm động, nam nhân này mở miệng nói, tay làm, đều là yêu nàng, sủng nàng, thủy chung như một.
Nam nhân có bộ dạng như vậy, năng lực, thân phận, gia thế bất phàm, khó trách nhiều cô nương thích như vậy.
Mà hắn lại xuất thân ở Đông Phương gia, có mấy trăm năm tỏ huấn, nhiều thế hệ con cháu cả đời chỉ có thể cưới một thê tử, cả đời người Đông Phương gia chỉ có thể yêu một người.
Ở thời địa này, nam tử thường đều có ba vợ bốn nàng hầu, mà có tài, có thế, có địa vị Đông Phương gia lại từ mấy trăm năm trước chỉ có thể lấy một vợ, nếu nói tổ tiên Đông Phương gia có khả năng cùng nàng giống nhau, đề ra chuyện nam nữ ngang hàng, pháp luật chỉ tán thành chế độ một vợ một chồng, là người xuyên qua mà đến, cũng không nhất thiết phải là lời giải thích này, có thể là bọn họ là một đôi vợ chồng ân ái, cũng hy vọng hậu thế của mình, có thể giống như bọn họ, chỉ yêu một người, một lòng chỉ cho phép một người.
Nàng cũng vô số lần trong lòng hỏi qua chính mình, ngộ nhỡ khi gặp gỡ Đông Phương Cẩn, hắn đã thê thiếp thành đàn, còn có thể yêu thương hắn hay không?
Chính là nàng đã yêu hắn trước, có thể có hoặc không, cũng không biết đáp án chính xác.
Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, đem hai chân thon dài của nàng cố định ở bên hông mình, tiếp tục động tác kế tiếp, đôi mắt trạm lam lẳng lặng khóa trụ nàng, tình yêu rõ ràng cũng lộ ra theo lửa nóng của ánh mắt.
Ánh mắt nóng rực của nàng, lòng của nàng, thân thể của nàng.
Thân thể này là của nàng, cũng không phải của nàng, trái tim này là của nàng, cũng không phải của nàng, “Nếu, không phải do tổ huấn, chàng có cưới vài người không?”
Tư thế ái muội quá mức, không chỉ có làm Tiền Tiểu Nhạc xấu hổ đỏ mặt, còn là hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Nàng tìm không ra đáp án, lại không biết suy nghĩ trong lòng hắn. Nếu không có cái gông xiềng kia, hắn sẽ thuận theo xu hướng, dựa vào tài sản của hắn, nói ba vợ bốn nàng hầu chỉ sợ quá coi thường hắn.
Đôi mắt trạm lam, nửa híp mang theo tức giận, “Nàng cảm thấy sao?”
Nàng đã nghĩ đến vấn đề này, là đối với hắn không tin tưởng, cũng là đối với chính nàng không có tin tưởng?
Chẳng lẽ nàng không biết, vị trí kia ở trong lòng hắn, chỉ có thể tiếp nhận một người thôi sao?
Người kia chính là nàng, trí tuệ, xinh đẹp, một người thiện lương, gọi là Tiền Tiểu Nhạc, một khắc bắt đầu cùng vào sơn trại thành thân kia, hắn đã không có ý nghĩ buông tha nàng, mặc kệ nàng là người nào thời không xuyên qua tới được cũng tốt, mặc kệ nàng là người, là linh hồn nhập thân, đời này đều chỉ có thể ở bên hắn.
Vào tâm của hắn, vốn không có cơ hội đi ra.
Thời gian chưa gặp, nữ nhân gì hắn cũng không để vào mắt, sau khi gặp gỡ, trong mắt hắn chỉ nhìn đến vẻ tươi cười như hoa của nàng, trong lòng chỉ chưa một người xinh đẹp đáng yêu là nàng.
Đầu tóc đen cũng kịch liệt theo độngtác, giống như tơ liễu trong gió, ở sau người vẽ ra mị hoặc, thanh âm run run, “Gặp gỡ ta, đời này, chàng chỉ có thể cưới một mình ta, yêu… một mình ta”
Mặc kệ tổ huấn Đông Phương gia như thế nào, mặc kệ thân phận hắn như thế nào, nếu yêu, liền không chấp nhận được hắn đi tìm nữ tử khác, người con gái đẹp khí phách, Tiền Tiểu Nhạc tự nhận một điểm cũng không có.
Khi yêu đều là ích kỷ, nào có người nào nguyện ý cùng người khác chia sẻ người, thân thể, tâm đều không thể.
Rốt cuộc Đông Phương Cẩn gợi lên một chút ý cười vừa lòng, thanh âm khàn khàn ở bên tai nàng vang lên, “Biết sai rồi?”
Còn hoài nghi hắn sao?
Còn dám đối với hắn không có tin tưởng sao?
Bất quá hắn cũng không ngại dùng phương pháp này, bắt nàng thần phục…
Bởi vì cuộc đời này hắn chỉ chạm vào một người là nàng.